2 đứa con đều ở chung cư cao cấp trên Hà Nội nhưng vẫn để bố mẹ già ở trong căn nhà l ụ p x ụ p ở quê. Tôi bàn chuyện sửa nhà thì đứa nào cũng q uyết ở thế này là được rồi sửa chi cho t ố n k é m. B ứ t qu á t ô i qu yết định bán mảnh đất tự mua ch ỗ kh ác thì các con tôi l ập tức đ òi ch ia ph ần…

Tin Tức

Tôi năm nay 65 tuổi, có cuộc sống a n nh à n lúc về già khi hai con của tôi đã có gia đình đu ề h uề. Với những gì đã qua, tôi hài lòng với gia đình của mình, con gái đi lấy chồng dù ở xa nhưng vẫn thường xuyên về thăm bố mẹ. Con trai út cũng có k inh t ế tốt, hai vợ chồng ở riêng cách nhà bố mẹ đ ẻ chỉ 5km.

Trước đây tôi cũng v ấ t v ả l ắm, nhưng mọi thứ đều v ượt qu a đ ược, hai vợ chồng chăm lo cho hai con ăn học h ết đ ại h ọc. Tôi cũng t ự h ào vì hai con của mình thông minh, ng oan ng oãn và ch ịu kh ó học tập để có được như ngày hôm nay. Hai con của tôi cũng rất có h iếu, thương yêu bố mẹ và gia đình nhỏ của mình.

Bước vào thời kỳ tuổi già, tôi mới th ấm th ía giá trị gia đình, hạnh phúc khi con cháu đ ầy đ ủ, ê m ấ m là điều tuyệt vời nhất chứ không phải là tiền của bao nhiêu. Chính vì điều này mà vợ chồng tôi sau nhiều đêm b àn b ạc, đã thống nhất với nhau là sớm chia t ài sả n cho các con. Cuộc đ ời t ôi từng đó năm làm ă n v ấ t v ả, nhưng cũng không dà nh d ụm được bao nhiêu, chỉ có mảnh đất đang ở là có giá trị.

Trước đây tôi thích rộng rãi, nhà cửa vườn tược nên chọn mua mảnh đất ở xa nơi đông đúc. Lúc đó, cũng nhiều người chê cười, nói tôi ra phố không ở mà lại vào nơi x ó xỉ nh, vườn ao. Nhưng mấy chục năm sau, ai nhìn vào cũng bảo tôi có tài nhìn trước tương lai. Mảnh đất nhà tôi giờ lại trở thành nơi có giá trị khi con đường lớn mở qua.

Chuyện vui chia đất cho các con lại nhanh chóng trở nên rắc rối. Ảnh minh họa 

Nhiều người có  t i ề n đến năn nỉ tôi bán lại mảnh đất với giá 10 tỷ đồng, nhưng tôi từ chối. Tôi ở đây lâu nên cũng qu en, không muốn đi đâu. Vợ chồng tôi dự định sau này sẽ chia cho các con, nên cố giữ lại mảnh đất, c àng để l âu lại càng có giá trị lớn. Chúng tôi chỉ giữ lại vài chục mét để ở, còn lại chia cho các con, muốn bán hay giữ lại là quyền của các con.

Tôi tổ chức họp gia đình để thông báo, các con tôi nghe được chia đất mừng lắm. Ngoài chỗ hai vợ chồng tôi đang ở, tôi chia phần đất cho các con thành 2 suất, con út là mảnh gần với vợ chồng tôi. Vì tôi nghĩ rằng sau này nếu con v ề ở thì cũng thuận tiện, còn con gái mảnh ngoài cùng, hai vợ chồng không ở gần được thì có thể bán đi lấy   t i ề n.

Những tưởng mọi chuyện tốt đ ẹp, nào ng ờ xảy ra tr a nh c ã i. Con dâu lên tiếng: “Con nghĩ như vậy là chưa hợp lý, chồng con là con trai tr ưởng trong nhà, nên bố mẹ cũng phải chia nhiều hơn, để sau này chúng con về đây xây nhà, phụng dưỡng bố mẹ. Lúc bố mẹ mất thì vợ chồng con lo thờ cúng. Chứ chị cả có đất cát nhà chồng rồi, nên lấy chút gọi là ch út l ộ c của bố mẹ thôi“.

Khi con dâu vừa dứ t lời, con rể  tôi mặt đỏ, gi ận d ữ đáp trả: “Cô nói thế buồn cười thật, giờ con trai hay con gái đều có quyền lợi, tr á ch nhiệm như nhau. Cô nghĩ là sau này th ờ cúng mà đòi nh ận ph ần hơ n à, tôi con rể cũng có thể thờ cúng bố mẹ vợ cũng được chứ sao. Con không th iếu đ ất, nhưng đòi quyền lợi cho các con của con sau này có t i ề n ăn học. Con sẽ gọi luật s ư r êng của con đến để b àn bạ c, giả i qu yết, cái gì cũng cần phải c ông bằng“.