Đây là câu chuyện có th ật của bà Tiên Hồng, một người phụ nữ Trung Quốc gây r úng đ ộng mạng xã hội và cũng là bài học cho tất cả mọi người c ảnh gi ác để không m ấ t t i ề n nhé!
Theo WTT tổng hợp, câu chuyện này được bà Tiên Hồng kể như sau:
Một năm trước, chồng của tôi bị bệnh n ặng, thấy bệnh không có khả năng khỏi bệnh nên chồng tôi nhất quyết đòi xuất viện và về nhà nghỉ ngơi. Tôi và các con muốn chồng được thoải mái nên cũng đồng ý.
Tôi cũng hiểu rõ bệnh tình của chồng mình, bác sĩ cũng nói rằng bệnh của chồng tôi khó thể chữa khỏi và việc điều trị thêm sẽ không giúp ích gì và lãng phí ti ề n b ạc. Dù vậy, ti ề n bạc trong gia đình tôi cũng đã d ồ n vào chữa bệnh cho chồng.
Ngày ra viện, chồng nắm tay tôi bảo: “Về nhà thôi. Ở đây thật l ạ nh lẽ o. Về nhà ấ m á p hơn. Anh không muốn lã ng ph í t iề n thêm nữa”. Tôi b ậ t kh óc, g ật đ ầu rồi đưa chồng ra xe. Tôi và chồng đã cùng nhau t rải qua bao nhiêu th ăng tr ầm trong cuộc đời. Chúng tôi trở thành chỗ dựa cho nhau nếu một bên ngã.
Không lâu sau khi trở về nhà chồng tôi m ất…
Trước khi lìa xa nhân thế, chồng để lại cho tôi một số ti ề n nhỏ là 100.000 NDT (khoảng hơn 350 triệu đồng) để lo cho con cái và d ặn t ôi chăm sóc tốt cho bản thân. Chồng tôi bảo tôi nên gửi 100.000 NDT (hơn 350 triệu đồng) vào ngân hàng và sau đó dùng số t iề n tiết kiệm cuối cùng để có thể đầu tư cho con học đại học.
Vợ chồng tôi cả đời làm ruộng và g ắn bó vớ i đất đai, vì vậy với mong muốn con cái thành đạt nên chúng tôi đầu tư cho con học. Và con trai đã không làm chúng tôi thất vọng, điểm số luôn nằm trong top 10.
Khi đến ngân hàng, ngoài viết được tên của chính mình, tôi không biết nhiều về những từ ngữ khác. Tôi mới chỉ học hết lớp 5. Tôi chưa đến ngân hàng gửi tiền lần nào nên không biết cách gửi. Khi đến ngân hàng tôi thực sự bối rối, một nhân viên ngân hàng tên Lưu đã đến và nhiệt tình hỗ trợ tôi.
Tôi xấ u h ổ nói rằng mình không biết nhiều lắm. Thay vì tỏ ra mất kiên nh ẫn, anh nhân viên Lưu lại nhiệt tình hỗ trợ tôi. Anh ta kéo tôi sang một bên và an ủi: “Những khách hàng như cô thường được giúp đỡ nhiệt tình và được giải quyết một cách nhanh chóng”.
Đồng thời, anh ta cho biết không cần xếp hàng, anh ta sẽ hỗ trợ tôi toàn bộ thủ tục. Tôi rất cảm động và đ ặt niềm tin vào chàng tr ai trẻ này. Lúc này, anh Lưu có giới thiệu cho tôi một gói cho va y có lợi nhuận cao so với gửi thông thường, g ửi càng lâ u lã i càn g nhiều.
Tôi mong mọi người sẽ cảnh giác hơn để không rơi vào hoàn cảnh như tôi, ảnh: DS
Nghe thấy vậy tôi nói: “Đây là ti ề n học phí của con trai tôi năm sau vào đại học, tốt nhất là nên gửi đều đ ặn trong 1 năm thôi”. Thấy tôi nói vậy, Lưu trả lời tôi với thái độ rất tích cực: “Đây là t i ền gửi, bác có thể rút trong một năm. Gói này không có sự khác biệt nào khác so với ti ề n gửi thông thường ngoại tr ừ l ãi suất cao”.
Nhìn thái độ chân thành của Lưu, cộng thêm lãi suất lại cao, quả thực tôi thấy rất hấp dẫn. Sau đó, tôi làm theo mọi hướng dẫn của cậu nhân viên. Sau khi hoàn thành, Lưu có lấy ra một văn bản và đưa tôi ký. Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng những đồng ti ề n quý giá của vợ chồng mình cuối cùng cũng an toàn.
Chớp mắt một năm trôi qua, con trai tôi cũng vào đại học như mong đ ợi. Tôi háo hức chạy đến ngân hàng để rút số ti ề n mang về. Khi đến ngân hàng tôi có hỏi về cậu nhân viên Lưu nhưng họ nói cậu ta đã nghỉ việc từ lâu. Một cô nhân viên khác đến tiếp và hỗ trợ tôi.
Những gì xảy ra tiếp theo thực sự khiến tôi s ố c. Cô nhân viên hỗ trợ tôi việc rút t iề n nói rằng không có ti ề n trong tài khoản. Tôi yêu cầu cô xác nhận lại, cô ấy khẳng định tôi đã mua sản phẩm tài chính chứ không phải gửi t i ề n. Tôi ch oáng v áng, bậ t kh óc ngay tại qu ầy. Tôi có nói rằng cậu nhân viên tên Lưu đã giúp tôi gửi t i ề n.
Khi đó, ngân hàng có mang ra một bản hợp đồng mua sản phẩm tài chính có chữ ký của tôi. Thấy 100.000 NDT (hơn 350 triệu đồng) mà vợ chồng vất vả tích cóp được trở nên v ô íc h, lại nghĩ rằ ng con trai đang đợi số ti ề n đó đi học, tôi qu ỵ xuống ngay tại chỗ, mong ngân hàng có thể trả lại tôi số ti ề n đó.
Tuy nhiên, phía ngân hàng cho biết họ cũng rất thông cảm với tôi nhưng họ không thể làm gì được. Họ cho rằng đây là hành vi cá nhân gi ữa t ôi và nhân viên Lưu và không liên quan gì đến ngân hàng.
Tôi su y s ụp ho àn toàn. Họ nói rằng, nếu được tôi chỉ có thể tìm nhân viên Lưu kia đòi ti ề n bởi ngân hàng không nhận được số ti ề n tương ứng nào của tôi, đồng thời không có văn bản, hóa đơn liên quan nào được ngân hàng ký. Tôi thực sự tr ách b ản thân vì đã quá tin người, không tìm hiểu kĩ… Tôi cảm thấy rất bu ồn vì có lẽ đã làm chồng mình phải thất vọng. Còn con tôi không biết xoay sở thế nào cho nó lấy ti ề n học đại học đây.