Thấy bóng dáng chồng trước cửa, tôi chưa kịp mừng đã ch e t s ữ ng, vì thấy trên tay anh có thêm ‘m ón qu à’ đặc biệt này.
Tôi và chồng quen nhau vì từng làm chung một công xưởng. Tôi chọn anh làm chồng vì tính anh thật thà, lại đáng t in c ậy. Đến khi lấy anh rồi tôi cũng chưa từng hối hận, cuộc sống vợ chồng th iếu th ốn nhưng vẫn hạnh phúc.
Vợ chồng lấy nhau được 5 năm thì chồng tôi xuất khẩu lao động sang Nhật. Ở vùng quê chúng tôi, chỉ có bằng 12 thì đồng lương ít ỏi lắm. Vậy là chồng tôi quyết tâm tha phương cầu thực, nói tôi đợi anh về có cuộc sống tốt đẹp hơn. Với cảnh nghèo này tôi cũng s ợ con lớn lên thua kém người ta, đà nh để chồng đi xa kiếm t i ề n. Ngày chồng qua Nhật còn ôm tôi ch ặt, nói là cố gắng đợi anh về. Tôi đương nhiên sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, một lòng chờ anh.
Chồng tôi đi được 2 năm, vẫn thường xuyên gọi về cho mẹ con tôi. Anh tuy có gầy đi nhưng tinh thần lạc quan lắm. Anh nói đợi anh thêm một thời gian nữa, khi về cuộc sống của gia đình tôi sẽ hoàn toàn khác. Tôi cũng hồ hởi theo anh, từ ngày sống xa chồng tôi chỉ mong anh về sớm, có vợ có chồng bên nhau thì nghèo hay giàu cũng được.
Đến 1 năm gần đây thì chồng tôi bỗng bặt vô âm tín. Tôi không thể liên lạc được với anh, hầu như hỏi thăm thế nào cũng không biết được anh đang làm gì, ở đâu. Tôi ban đầu cứ tự trấn an mình rằng chồng sẽ không sao, có thể anh làm mất điện thoại, hay bận việc gì đó mà chưa liên lạc được với vợ con.
Nhưng đến đầu năm nay thì tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cha mẹ chồng tôi vì nhớ con mà như già đi mấy tuổi. Có người trong họ hàng còn nói hay là làm tạm một cái đám cho anh, biết đâu ở phương xa anh lại về báo mộng. Tinh thần tôi hoàn toàn s.ụp đ.ổ, như hy vọng, hạnh phúc cũng ch e t mòn.
Đến lúc tôi cứ nghĩ rằng chồng đã m ấ t thì anh lại xuất hiện. Trong chuyến bay được nhà nước hỗ trợ từ Nhật trở về trong đại dịch Covid, chồng tôi sau thời gian cách ly thì trở về. Anh lặng lẽ về nhà chẳng để ai biết. Thấy bóng dáng chồng trước cửa, tôi chưa kịp mừng đã ch e t s ữ ng. Trên tay anh bồng một đứa trẻ khoảng 2 tuổi, có khuôn mặt t ừa tựa con trai của tôi.
Chồng tôi đặt đứa trẻ xuống đất rồi quỳ gối trước mặt tôi. Anh luôn miệng nói xin lỗi. Tôi nghe tới mức đ ầu ó c chẳng rõ ràng, còn trước mắt thì mờ đi. Hóa ra, một năm nay không liên lạc với tôi là vì anh định sẽ lấy một người phụ nữ khác. Cô ấy là người cùng anh đi xuất khẩu lao động. Nhưng không may, cô ấy bị nhiễm bệnh, không thể qua khỏi để về nước. Anh không còn cách nào khác, ôm con trai mới 2 tuổi về nước, mong là có thể tr ánh d ịch, cũng là muốn về cầu xin tôi tha thứ.
Tôi nghe người chồng ng o ại tình trước mặt h ối l ỗi, th ú t ội mà c õi lòng t an n át. Tôi đợi người chồng xuất khẩu lao động suốt 4 năm dài, trong đó là 1 năm như kẻ thất thần vì nghĩ rằng chồng mất tích hay đã không còn. Vậy mà ở bên kia xa xôi, anh lại là người đàn ông phản bội vợ, còn có ý nghĩ vứt bỏ gia đình. Nếu không vì dịch bệnh hoành hành, có phải anh sẽ mãi không về, hạnh phúc với gia đình mới?
Nhìn đứa trẻ ngơ ngác chẳng biết gì đã m ấ t mẹ cùng gương mặt đầy nước mắt của người chồng ng o ại tình trước mặt, tôi rốt cuộc phải làm sao đây?