Một mùa khai giảng nữa lại tới. Mỗi năm khi tới dịp này, tôi lại nhớ chú mình với lòng đầy sự biết ơn.
Tôi sinh ra tại một vùng quê ngh:èo khó, dưới tôi còn một cậu em trai. Gia đình tuy không dư dả gì nhưng luôn vui vẻ và ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Nhưng năm tôi 15 tuổi, một vụ sạt lở núi đã đưa bố tôi đi mãi mãi. G ánh n ặng tài ch ính đ ổ d ồn lên vai mẹ tôi.
Để đỡ đần mẹ, vào cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, nghỉ hè, tôi đều đi làm thêm để kiếm thêm chút tiền. Tuy không nhiều nhưng số t i ề n đó cũng giúp cuộc sống của gia đình tôi đỡ chật vật hơn chút ít.
Dù đi làm nhưng tôi vẫn luôn cố gắng học hành, vì tôi biết, chỉ có con đường tri thức mới giúp tôi đổi đời, thoát ngh èo. Nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng trên thành phố.
Ngày nhận tờ giấy báo nhập học, cả gia đình tôi a i cũng vui mừng. Nhưng nghĩ đến khoản học phí phải đóng, nụ cười trên môi mọi người đều chợt tắt, thay vào đó là tâm trạng nặng nề, lo lắng.
Mẹ tôi không có khoản tiền tiết kiệm nào, vì kiếm được bao nhiêu đều dành lo cho anh em tôi ăn học hết. Nhưng học phí đại học đắt hơn nhiều so với khi học trung học. Ngoài ra, lên thành phố học còn đủ khoản phải chi như tiền phòng, tiền ăn uống, đi lại,… nữa. Đó là một vấn đề khó với gia đình tôi.
Nghĩ đến khoản t iền nhập học mà lòng tôi nặng trĩu. (Ảnh minh họa)
Sau này tôi nghĩ đến chú tôi. Chú mở một nhà hàng trong thành phố. Công việc kinh doanh khá tốt và chú đối xử với nhà tôi rất tốt. Tuy nhiên, thím lại rất khó tính và tính toán.
Nhưng không biết xoay ra đâu tiền để đi học, không còn cách nào khác nên tôi đành cắn răng đến tìm chú thử xem sao. Tôi đạp xe cả tiếng đồng hồ mới tới được nhà chú.
Tôi vừa bước vào nhà, sắc mặt thím đã trông rất khó coi. Không để tôi mở lời, thím đã chặn họng tôi trước:
– Sao cháu lại đến đây? Nhà chú thím không có tiền cho cháu vay đi học đâu.
Nói xong, thím quay người đi về phòng. Còn chú, không nói một lời liền lấy cây sào chuyên dùng để phơi đồ đuổi tôi ra cổng.
Người ta nói “s ẩy cha còn chú”, nhưng hành động đó của chú khiến tôi thực sự thấy ớn lạnh. Dù tôi biết trước biết khả năng vay được t iền của chú là rất nhỏ, nhưng kết cục như vậy vẫn khiến tôi phải thở dài.
Tôi lấy đâu ra t iền để đi nhập học đây? Dắt chiếc xe đạp cũ kỹ đi trên đường, tôi gần như đã khóc. Đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn từ chú:
– Chú đang ở cây gạo đầu làng, cháu tới đây đi.
Tôi đầy nghi ngờ nhưng vẫn nghe theo lời chú đi đến đó. Đến nơi, tôi thấy chú đang nhìn ngó xung quanh, như thể đang làm chuyện gì khuất tất và s ợ ai nhìn thấy.
Dù vẫn khó chịu với chuyện vừa xảy ra, nhưng dù sao đó cũng là chú ruột nên tôi phải mỉm cười chào chú.
Khi tôi đến v a y ti ền, chú thím liền đ uổi tôi đi. (Ảnh minh họa)
Tôi vừa đến gần, chú vội vàng lấy một chiếc phong bì từ trong túi áo ra đưa cho tôi. Chú mỉm cười nói:
– C ầm lấy mà đi học. Đừng cho thím biết chú đưa t i ề n cho cháu nhé.
Sau đó, chú lập tức quay người r ời đi mà không để tôi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Mở phong bì ra, tôi thấy bên trong có 20 triệu. Tôi đã ò a kh óc n ức n ở. Hóa ra, chú luôn thương yêu và lo lắng cho tôi. Trước đó chú c ầm s ào đuổi tôi đi là để cho thím thấy. Còn số t iề n này, có lẽ là “quỹ đen” của chú vì tôi thấy toàn là ti ền lẻ.
Nhờ có khoản tiền đó của chú, tôi đã được đi học đại học. Ngoài việc học, tôi còn đi làm thêm để trang trải cuộc sống và lo học phí. Bên cạnh đó, tôi còn tích cực trau dồi bản thân. Nhờ đó, ngay từ khi chưa ra trường tôi đã có một công việc tốt rồi.
Sau 4 năm ngồi trên giảng đường, giờ đây tôi đã tốt nghiệp được 1 năm và có chỗ đứng tốt trong công ty.
Cuối tuần vừa rồi, tôi về quê nghỉ lễ và ghé thăm nhà chú. Lần này trở về, tôi đưa cho chú một tấm thẻ trị giá 50 triệu để báo đáp ân tình của chú năm xưa, bởi nếu không có chú, đã không có tôi của ngày hôm nay.
https://arttimes.vn/gia-dinh/dap-xe-den-nha-chu-vay-tien-nhap-hoc-nhung-bi-duoi-thang-5-nam-sau-toi-quay-ve-cam-on-c59a51662.html