Bố phát hiện mẹ ng oại t ình nhưng vẫn không l y h ôn, đến ngày chúng tôi trưởng thành, ông gửi 1 một phong thư, khi chị cả đọc to thì tất cả rụ-ng r-ời tay chân

Tin Tức

Tôi đã từng khuyên mẹ nên chủ động ly hôn, nhưng bà không thể làm được. Và thế là, cuộc sống gia đình tôi vẫn tiếp tục như vậy, ngày qua ngày trong một bầu không khí nặng nề.

Để tôi kể câu chuyện gia đình mà tôi đang sống.

Nhiều năm trước, sau khi sinh tôi, mẹ không muốn sinh thêm con. Mặc dù bố phải chịu áp lực rất lớn từ nhà nội, ông vẫn kiên định ủng hộ quyết định của mẹ. Bố tôi là con trai duy nhất, áp lực chuyện có con trai nối dõi là không nhỏ. Nhưng bố không để bất kỳ lời gièm pha nào lọt đến tai mẹ con tôi, luôn bảo vệ gia đình trước mọi sóng gió từ bên ngoài.

Gia đình tôi từng rất hạnh phúc. Bố tôi thường nói rằng, hạnh phúc của gia đình phụ thuộc 80% vào người đàn ông. Điều đó khiến tôi luôn nghĩ rằng, nếu sau này không gặp được người đàn ông đủ tốt như bố, tôi thà không lấy chồng còn hơn.

Nhà nội tôi rất phức tạp, ông bà nội phong kiến và gia trưởng. Dẫu vậy, bố luôn đứng ra che chở cho mẹ. Suốt nhiều năm, Tết đến chỉ mình bố về quê thăm ông bà, còn mẹ con tôi thì ở lại trên này đi chơi thoải mái.

Bố tôi giỏi giang và chịu khó. Ngày tôi còn nhỏ, gia đình không dư dả, bố làm đủ mọi nghề từ lái xe ôm, sửa đồ điện tử đến các việc lặt vặt. Khi kinh tế ổn định hơn, bố vẫn luôn đảm bảo mẹ con tôi không thiếu thốn gì.

Mẹ tôi là người tốt nhưng không kiên định, dễ bị lôi kéo. Nhận thức được điểm yếu này, mẹ giao hết việc quản lý tài chính cho bố. Bố cũng đối xử với mẹ như một đứa trẻ lớn, luôn chăm sóc, để ý từng chút. Nhưng rồi, mọi chuyện thay đổi.

Vài năm trước, mẹ nhắn tin qua lại với người yêu cũ, dẫn đến mối quan hệ không đứng đắn. Bố tôi sớm nhận ra điều đó vì quá hiểu mẹ. Khi mọi chuyện vỡ lở, mẹ xin lỗi và cầu xin sự tha thứ, nhưng bố không chất vấn, không chỉ trích, cũng không ly hôn. Ông chỉ im lặng, một sự im lặng lạnh lùng.

 

 

Ảnh minh họa.

Từ đó, gia đình tôi thay đổi hoàn toàn. Bố chuyển sang ngủ và sinh hoạt trong phòng sách, tránh mọi tương tác với mẹ. Nếu biết mẹ động tay vào bữa cơm, bố sẽ bỏ ăn. Thời gian rảnh, ông đi chơi với bạn bè, hàng xóm, tránh ở nhà. Ngay cả khi mẹ bị ngã xe, bố cũng chỉ gọi tôi xử lý thay vì tự mình giúp.

Mọi chuyện kéo dài đã hơn một năm. Tôi biết mẹ sai, nhưng giữ cuộc sống gia đình như thế này mãi cũng không ổn. Tôi từng khuyên mẹ ly hôn, nhưng bà không làm được. Tôi hiểu, dù từng phạm sai lầm, mẹ yêu bố và cần gia đình này.

Hiện giờ, mẹ suy sụp, phải điều trị tâm lý. Bố thì sẵn sàng ký giấy ly hôn nếu mẹ muốn, nhưng ông sẽ không chủ động. Có lẽ, tình cảm trong lòng bố đã nguội lạnh, chỉ còn lại nỗi đau và sự t/h/ù h/ậ/n.

 

 

Ảnh minh họa.

Mới đây, tôi đã bất ngờ nhận được 1 bức thư tay bố gửi cho tôi:

“Bố biết là các con biết chuyện gì đang xảy ra giữa bố và mẹ, vì vậy, bố muốn viết thư này để gửi đến con.

Con có thể sẽ hỏi tại sao bố không chọn một con đường khác. Tình yêu và sự trung thực là những giá trị quan trọng đối với bố. Mẹ của các con là người mà bố đã yêu thương và trân trọng trong suốt những năm tháng qua. Nhưng đôi khi trong cuộc sống, mọi thứ không phải lúc nào cũng diễn ra như mình mong muốn.

Bố quyết định ở lại vì các con vì các con cần có bố mẹ bên cạnh, ít nhất cho đến khi các con đủ lớn để có thể tự mình hiểu và đưa ra quyết định của riêng mình. Bố biết rằng con sẽ cảm nhận được sự khác biệt trong gia đình, và bố xin lỗi con vì điều đó. Nhưng bố tin rằng, nếu chúng ta có thể cùng nhau vượt qua, các con sẽ trưởng thành với những bài học quý giá về tình yêu, sự tha thứ và sức mạnh của gia đình.

Bố yêu các con rất nhiều và sẽ luôn ở bên các con, không phải vì trách nhiệm mà vì tình yêu thương vô điều kiện. Bố hy vọng khi các con lớn lên, con sẽ hiểu rằng đôi khi người ta phải lựa chọn những hành động khó khăn nhất vì lợi ích của những người mà họ yêu thương. Và nếu một ngày nào đó, các con phải đối mặt với những quyết định đau đớn như vậy, bố mong rằng con sẽ làm điều đúng đắn, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người mà con yêu thương.

Bố sẽ luôn ở đây, nhìn các con trưởng thành mỗi ngày, và hy vọng rằng lúc đó, con sẽ hiểu và tha thứ cho những quyết định của bố.

Bố của con”.

Tôi phải làm sao đây? Tôi thương bố, nhưng mẹ, dù thế nào, vẫn là mẹ tôi. Làm thế nào để giải quyết mọi chuyện mà không ai phải chịu tổn thương thêm nữa?