Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Từ hồi bé đã chịu thiệt th òi hơn biết bao bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cũng chính vì hoàn cảnh éo le nên tôi tự biết bản thân cần cố gắng gấp nhiều lần người khác. May mắn được một người họ hàng xa giúp đỡ ch út ít về k inh tế, tôi cũng có cơ hội được học hết 12 năm. Ngày ấy, đứng trước ngã rẽ tuổi 18, tôi đã từ bỏ ước mơ Đại học để đi học nghề. Chứ thời buổi này tiền học phí đắt đỏ, sao có thể cáng đáng tận 4 năm trời nữa.
Tôi học may ở trường nghề và chỉ sau 2 năm đã rất thành thạo các kỹ năng. Tuy nhiên tôi không muốn cứ ru rú làm việc ở các khu công nghiệp, vì như vậy biết bao giờ mới khá khẩm được. Tôi có nhiều tham vọng xa hơn và quyết tâm đã lên thành phố thì phải đổi đời. Nhờ vào sự quyết tâm vượt bậc, tôi mon men đến thị trường thời trang cao cấp hơn. Bắt đầu từ vị trí may, đo cho khách tới bán hàng, s ty list… tôi đều thử cả. Chuyện tình cảm tôi tạm dẹp sang một bên để chuyên tâm cho công việc.
Năm 24 tuổi, tôi gặp anh – một người khách hàng ti ềm năng của shop thời trang công sở. Anh ấy phong trần, lịch lãm và sở hữu một thân hình khiến bất cứ ai cũng phải thèm khát. Mặc dù thích gu đàn ông như vậy nhưng tôi không dám vồn vã vì dù gì đẳng cấp của mình cũng kém hẳn. Là một nhân viên của cửa hàng, tôi chỉ coi anh như bao người khách khác và tận tâm tư vấn, niềm nở mỗi khi gặp.
Nào ngờ, sau tầm vài tháng, người đàn ông này đến cửa hàng thường xuyên hơn, thậm chí anh ta còn chỉ định tôi là người tư vấn riêng vì đã quen “form”. Như được tặng cho “ngôi sao hi vọng”, tôi quyết tâm phải thể hiện thật tốt để lọt được vào “mắt xanh”. Đúng như trong lòng dự đoán, chàng khách hàng đặc biệt này mời tôi đi ăn và ngỏ ý muốn tìm hiểu, làm quen.
Trước đây, tôi từng nghe nhiều chuyện “trai giàu” lừa những cô nàng ngây thơ với mục đích “lên giường”, vì thế tôi luôn cảnh giác. Nhưng từng ngày, anh chàng kia phá bỏ thêm những rào cản lòng tôi và khiến tôi tin tưởng hơn. Ôi những ngày tháng quen nhau thật tuyệt vời biết bao. Anh đưa tôi đi trải nghiệm nhiều thứ và giúp thế giới quan của tôi thay đổi. Vì tuổi thơ đã chịu khổ nhiều, nên tôi coi khoảng thời gian này như bù đắp lại tất cả. Đặc biệt, anh không đòi hỏi gì ở tôi cả, bao gồm chuyện “giường chiếu”.
Sau hơn 2 tháng làm quen, anh chính thức ngỏ lời yêu tôi. Tôi đồng ý tắp lự. Bất ngờ, anh bảo muốn tôi ra mắt gia đình anh. Tôi vui sướng lắm, cứ ng ỡ đ ám c ưới đang ở ngay tương lai gần rồi. N ào ng ờ, chính buổi ra mắt này lại là một th ảm h oạ…
Nhà anh chỉ còn mẹ vì bố mất đã lâu. Anh bảo mẹ k h ó tí nh, tôi nên tr au ch uốt bản thân mình trước khi đến gặp bà. Tôi ng ây th ơ nghĩ rằng mình cứ thể hiện những nét đơn thuần, giản dị của bản thân, ai mà lại ghét được cơ chứ. Người ta sẽ không ưa kẻ lươn lẹo chứ ít khi xét nét người th ật th à.
Ba người chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng, nơi ấy được trang trí lung linh, xịn sò. Bác gái ăn mặc r ất đẹp, dù đã U60 mà trông trẻ vô cùng. Sau khi hỏi han một chút về thông tin cơ bản, tôi với người yêu và mẹ anh dùng bữa tối.
Những tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nào ngờ mẹ người yêu buông đũa và bắt đầu hỏi tôi một câu rất lạ lẫm. Bác ấy nói”Đố cháu biết ví tiền của con trai bác màu gì?”. Người yêu tôi đang ăn b ỗng l ặng nhìn tôi một lúc, còn tôi thì bắt đầu suy nghĩ trong lòng. Sao bà ấy lại hỏi như vậy nhỉ, phải chăng muốn xem tôi có quan tâm đến tiểu tiết và t ỉ m ỉ hay không?
Nhưng tôi không để mọi người chờ lâu mà hí hửng đáp”À cháu biết, ví anh ấy có hai màu nâu và đen.”
Mẹ người yêu liếc nhìn sang con trai:”Còn con thì sao, con có biết ví của bạn gái màu gì không?”. Người yêu tôi sửng sốt, nhìn mẹ mình rất khó hiểu, miệng lắp bắp không nói nên câu. Tôi bắt đầu hình dung một điều gì đó đáng sợ sắp xảy ra.
Đúng vậy… Mẹ người yêu bắt đầu mỉa mai tôi bằng từ ngữ chanh chua:”Chắc bình thường đi chơi, toàn là bạn trai trả tiền, phải rút ví ra nên cháu mới nhớ màu đến vậy. Thế bữa ăn hôm nay hãy thử rút ví ra cho con trai bác biết là màu gì nhé!”
Lòng tôi như chết lặng. Đúng là bình thường đi chơi toàn bạn trai thanh toán hóa đơn. Một vài lần tôi đề nghị trả nhưng anh gạt đi, thành ra tôi quen mà chẳng bao giờ mang ví mỗi lần đi cùng nhau. Chỉ 1 câu hỏi thôi mà mẹ người yêu đã đâm trúng một nhát trong trái tim tôi… Tôi uất ức nghẹn họng nhưng đành cúi mặt xuống xấu hổ. Sau đó, mẹ người yêu lẳng lặng ra về, rồi tôi với bạn trai chẳng nói gì với nhau…
Tôi nhục nhã quá, có lẽ nào nên chia tay tình yêu không cân xứng tại đây?
Nguồn: https://doanhnghiepvn.vn/doi-song/buoi-dau-ra-mat-gia-dinh-ban-trai-me-anh-hoi-la-lam-do-chau-biet-vi-tien-con-bac-mau-gi-toi-hi-hung-tra-loi-thi-nhan-duoc-dap-an-soc-oc/20240521103701642