Hơn 10 năm nay, vợ chồng tôi s ố ng cùng nhà nhưng thực chất là ‘người d ư ng’, căn nhà lúc nào cũng i m l ặ ng, không t i ế ng nói, không t i ế ng cười

Tin Tức

T ổ ấ m của tôi ngày càng l ạ nh d ầ n, vợ chồng theo kiểu sống có tr á ch nh iệm với nhau, chẳng biết lúc nào t a N  v ỡ.

Theo WTT, chồng hơn tôi gần 10 tuổi, chúng tôi sống với nhau đến giờ mười m ấy năm, trai gái đủ cả, ở riêng. Gia đình không cãi vã mấy nhưng không khí lúc nào cũng lặng im, không có tiếng cười, không có tiếng nói.

Lý do: cùng là người Việt, nói tiếng Việt nhưng chẳng hiểu nhau, nói vài câu là thấy không hợp nên vợ chồng ngày càng ít nói chuyện, th ậm chí cả ngày nói không quá 2 câu. Ban đầu tôi thấy vậy cũng ổ n, đ ỡ mất công c  ãi v ã gi ận h ờn. Nhưng tôi biết điều này là không tốt cho bất kỳ cuộc hôn nhân nào. Cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi không là ng oại l ệ.

Trước khi gặp tôi, anh đào hoa, không cần cưa gái cũng theo (tôi cũng không ng oại l ệ). Công việc anh thoáng về thời gian. Theo cảm nhận của tôi, chúng tôi cưới vì tôi yêu anh (hay chỉ thích anh thì tôi cũng không khẳng định được), còn anh cưới tôi có lẽ vì đã đến tuổi lập gia đình, tôi lại xuất thân từ gia đình c ăn b ản, tốt nghiệp đại học có việc làm ổn định, ng oại hình kh á, t ính tì nh d ễ c hịu.

Gần 10 năm tr ôi qu a, anh im lặng, tôi cũng chẳng muốn ph àn n àn gì nữa, ảnh: DSD

Sau đó, lúc cưới được hơn năm, có vài lần tôi nghe nói anh phát biểu trên bàn nhậu là l y dị được tôi anh mở tiệc ăn mừng (lúc đó chúng tôi đã có được một đứa con). Tới giờ hơn 10 năm tôi vẫn bị câu nói của anh á m ảnh.

Từ khi cưới cho đến giờ tôi cũng không xác định được anh có ai khác bên ngoài không vì sau thời gian hơi vui vẻ chưa tới một năm, anh với tôi khá nhạt nhưng anh vẫn c ưng c on và có tr ách nh iệm với vợ con.

Chồng tôi ra ngoài lịch thiệp, hay nói nhưng về nhà chân m ày chồng lúc nào cũng ca u l ại, mặt lộ vẻ khó chịu, không nói chuyện với tôi và hiếm khi trả lời tôi dù là các câu hỏi tôi cố gợi chuyện, chẳng hạn thấy anh xem phim tôi hỏi về nhân vật, nội dung mà anh không trả lời hoặc nói “ai biết đâu”.

Anh đi đâu, gặp ai, làm gì tôi cũng không biết vì anh không nói, tôi có hỏi anh cũng không trả lời. Anh quan niệm hỏi vậy là quản lý anh, vợ thì không có quyền quản lý chồng hoặc có nói tôi cũng không biết. Tôi có giải thích hỏi vậy để biết khi có r ủi r o còn biết chỗ tìm nhưng không thay đổi được gì vì theo ý anh đó là ng ụy b iện.

Nhiều lúc tôi cảm thấy kh ó x ử và kh ó ch ịu kh i t ình cờ người quen hỏi anh đi đâu đó sao tôi không đi cùng, lúc đó tôi mới biết chồng đang đi đâu hay dự tính đi đâu. Chỉ khi đi qua đêm anh mới nói cho tôi biết để lo liệu con cái. Nói chung tôi không biết gì về anh, th ật t ệ là như vậy.

Ngoài vấn đề về giao tiếp, chia sẻ lẫn nhau trong cuộc sống, chồng tôi khá tốt, đưa đón con đi học rất đúng giờ, không có chuyện rước tr ễ hay bỏ quên con; khá  c ưng chiều con dù nhiều lúc cũng la h é t vì con lì (do được ba chiều quá); thỉnh thoảng cũng lau dọn nhà cửa; ăn nhậu cũng biết chừng mực; có điều anh vướng bệnh sĩ.

Tôi đã nhiều lần nghĩ hay cứ nhắm mắt mà sống, căn nhà không có tiếng nói cười nhưng luôn bình yên, ảnh: dSD

Về đối ngoại, chồng tôi khá thoáng, không ép buộc vợ con phải nghỉ học, nghỉ làm về bên chồng lo đám tiệc, lễ tết…, khi nào tiện thì về thôi. Quan niệm này cũng áp dụng cho gia đình tôi. Chồng tôi có quan hệ bình thường với gia đình tôi, nhưng tôi biết anh có phần xem thường nhà tôi ngh èo.

Ba mẹ tôi là công chức về hưu, có t i ề n t iết kiệm, cuộc sống căn bản không phải phiền con cháu, có của cho con dù khô ng nh iều, anh chị em tôi học hành đến nơi đến chốn, có công việc lương từ khá đến cao, gia đình r iêng kh á gi ả. Trong khi gia đình anh thuộc dạng ngày xưa giàu có tiếng nhưng giờ cũng bình thường, anh chị em người giàu người nghèo.

Gần đây anh lại khinh rẻ chị tôi nghèo (chị nghèo hơn tôi và anh chị em khác trong nhà nhưng nhìn chung cũng khá và không phải nhờ vả ai). Điều này làm tôi rất phiền lòng nhưng không tiện nói với chồng, mà thật ra cũng khó nói vì vợ chồng ở chung nhà chứ có nói chuyện với nhau đâu.

Về tiền bạc, vợ chồng tôi ai cũng có tiền để chi tiêu và giữ một khoản chung cho gia đình, cố gắng không cằn nhằn nhau vì t i ề n b ạc. Cuộc sống kinh tế khá ổn, có thể đi chơi hàng năm, đi ăn nhà hàng, mua sắm. Tôi không phải hỗ trợ gì cho ba mẹ vì kinh tế ba mẹ cũng ổn, còn ba mẹ chồng đã mất.

Tôi tính ít nói, không biết nũng nịu. Đối với chồng, tôi cũng ít nói, ít chia sẻ công việc công ty vì không cùng quan điểm và cảm giác chồng không tôn trọng tôi và công việc của tôi, anh thường nói công việc tôi có gì đâu mà khó. Tôi làm văn phòng, lương khá.

Giờ tôi không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu, ảnh: sD

Trước giờ tôi sống đúng đắn, không làm gì có lỗi với anh. Tôi quan hệ với nhà chồng cũng bình thường, không mặn kh ông nh ạt. Trước đây tôi có xích mích với anh chị em chồng về nuôi dạy con, về chuyện tiền bạc. Bên chồng mượn tiền vợ chồng tôi nhưng không nói với tôi theo kiểu tôi không liên quan, mượn tiền không nói được ngày trả…, nhưng qua thời gian cũng xí xóa, giữ quan hệ bình thường.

Tôi giờ đang cố gắng làm việc kiếm tiền, góp phần giữ cho kinh tế gia đình ổn định. Thời gian và hành trình hàng ngày của tôi chỉ từ nhà đến công ty, chợ/ siêu thị, trường học của con, thỉnh thoảng đi cùng đồng nghiệp, đi gội đầu làm móng để thư giãn và trốn tránh không khí nhạt nhạt ở nhà.

Vợ chồng tôi không đi chơi/ uống cà phê với nhau được vì không có chuyện gì để nói nên đi chơi rất chán, đã vài lần cố gắng rồi nhưng không cải thiện được. Vì vậy chồng không thích đi riêng với tôi, tôi lại muốn đi cùng chồng vì cần giữ mối quan hệ nhưng phải công nhận là chuyến đi quá im lặng.

Giờ đây tôi cảm thấy tr ống r ỗ ng, tự hỏi trước đây vợ chồng mình có phải vì yêu mà cưới? Giờ còn tình cảm không sao tôi thấy q uan h ệ cứ nh ạt nh ư n ước ố c? Chồng đi hay về cũng không nói với tôi một tiếng, ở nhà cũng không nói gì.

Có việc cần nói thì nói trống không, không một tiếng anh anh em em gì hết. Tôi đi hay về, có nói chồng cũng chẳng gì, riết rồi tôi cũng chẳng chào hỏi gì luôn. Nhiều lúc muốn bắt đầu một câu chuyện cũng thấy quá khó khăn. Có khi nghĩ, tôi đi với 100 gã đàn ông chắc chồng cũng chẳng phản ứng gì (cảm thấy bi quan chứ không phải cảm giác được tin tưởng). Nghĩ thấy lạ thật. Mọi việc, mọi ngày cứ đều đều lập lại trong nhạt nhòa.

Tổ ấm của tôi ngày càng lạnh dần, mối quan hệ vợ chồng theo kiểu sống có trách nhiệm với nhau, duy trì chỗ đi về, thật sự không biết khi nào cái tổ lạnh này tan vỡ? Khi nào người thứ ba lộ diện (không biết đã có người thứ ba chưa hay sắp có)? Tôi thật sự không muốn kết cục như vậy. Có gia đình nào giống gia đình tôi không? Tôi có quá đòi hỏi, cầu toàn không?